HĐH YÊN THÀNH NGHỆ AN

Khu Vực Miền Nam

Chùm thơ Nhớ quê của tác giả Tạ Xuân Hải (Phần I)

Chùm thơ gồm 13 bài viết về nỗi nhớ quê hương của tác giả Tạ Xuân Hải, hiện là học viên cao học ngành lý luận ngôn ngữ – Đại học sư phạm Huế,
Người Yên Thành xin phép được đăng làm ba phần, mỗi tuần một phần để gửi đến quý anh chị em.

NHỚ QUÊ

Chân đi khắp phố khắp làng
Những chốn cao sang, những miền khốn khó
Chiều nay ngồi đây nghe trong hơi gió
Một câu hò từ thuở phôi thai
Câu hò trên đê mang cánh diều bay
Hun hút trời xanh và tận cùng mơ ước
Mênh mang lúa xanh và ngọt ngào dòng nước
Ôi thuở ấy làm sao ta biết được
Mình sẽ già nua bởi những bon chen
Tha thứ cho ta, những khúc hát êm đềm
Bởi dạo ấy lòng ta trong trẻo quá
Ta nghĩ sẽ bay lên
Ta nghĩ sẽ cao hơn
Bầu trời xanh chẳng có gì xa lạ
Trên lưng trâu ngủ hết tuổi thơ mình

Chiều nay lặng thinh
Vọng câu hò xứ Nghệ
Ai giận hờn nhau
Ai thương yêu nhau
Ai hẹn hò nhau
Ai về bên nhau
Mà sao tha thiết thế
Chân đã mỏi mòn đường dâu bể
Chẳng bao giờ ta đuổi kịp ước mơ.

T.X.H

tam-song

TÌM VỀ KỈ NIỆM

Quê hương ạ, vẫn giữ giùm ta chứ
Cánh đồng làng chiều gặt khói bay xa
Dòng nước nhỏ cứ bước đi bước trượt
Và dải đổi xanh tấp tểnh bước chân già
Ta về lại thăm lèn Đốc Đạo
Bạn bè đâu, tìm trốn tuổi thơ ư?
Nước đập Choạc vẫn trong lành đấy nhỉ?
Chiều dẫn trâu về mũ lá lắc lư
Ta nhớ lắm, thật mà, quê hương ạ
Cỏ mọc đầy lối đánh đáo ngày xưa
Lâu lắm rồi trẻ con không còn đến
Bãi dưới bãi trên nằm đợi bốn mùa
Ồ đây nữa ngôi trường tiểu học
Đã lớn lên, ủ quá khứ trong mình
Ta đã già bằng thầy cô ngày trước
Mà vẫn còn là đứa học sinh
Ta lại đi, bao giờ chả thế
Bắt tội quê hương trông ngóng từng ngày
Mã Thành ơi chiều nay ai sẽ
Đứng trên đồi Hòn Vọng nhớ xa xôi.
T.X.H

NHỚ

Lạnh đầu mùa cõng nỗi nhớ về quê
Từng vết chân trâu đọng tiếng cười tuổi nhỏ
Gốc rạ khô oằn mình như nhắc nhở
Lối rơm vàng nay mục ruỗng ngày xưa

Lạnh đầu mùa con nhớ mái nhà mưa
Trăm ngón tay tranh nhỏ từng giọt nhớ
Phên nứa rách gió lùa kêu trăn trở
Đàn mối khạo khờ cánh rụng tả tơi

Lạnh đầu mùa con nhớ mẹ mẹ ơi
Tuổi thơ đi qua chiếc võng sờn khép lại
Chiếc quạt mo úp mặt vào khờ dại
Con ra đô thành vọng mĩa tiếng à ơi!…
T.X.H

CÁ GỖ

Anh lớn lên
Chưyện “cá gỗ” vẫn còn nhức nhối
Ngày bước chân đi thi
Mẹ cha dọn vội
Mâm cơm với mấy quả cà…
Sau lưng
Quê nhà
Luỹ tre khuất dòng nước mắt
Anh lên giảng đường
Con cá gỗ nằm trong trang sách
Vàng ươm
Ngày mai
Cá vượt Vũ Môn!
T.X.H

 

Tác giả: Tạ Xuân Hải, quê xã Mã Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An, hiện đang là học viên cao học ngành lý luận ngôn ngữ – Đại học sư phạm Huế,

Tin bài liên quan